Im lặng không được coi là sự thống nhất ý chí

A French Seller and a Spanish buyer concluded a contract for the sale of all shares of a joint subsidiary. The sale price included a fixed part and a variable part, which was to be determined on the basis of the price fixed for the sale of an assembly line of car chassis by the joint subsidiary to a specific purchaser, third party to the share sale agreement. The parties also agreed that, if the sale of the shares was not completed before a certain date, Buyer would have to pay a fixed sum in settlement of the sale price of the shares. Since the sale of the assembly line did not take place, the Seller commenced arbitral proceeding against the Buyer claiming the payment of the stipulated fixed sum. The Buyer alleged that the Seller was not entitled to ask payment of the variable part of the sale price, since it did not sell the assembly line to the intended customer and had acted in bad faith.

Im lặng không được coi là sự thống nhất ý chí

Người bán (quốc tịch Pháp) và Người mua (quốc tịch Tây Ban Nha) giao kết hợp đồng mua bán toàn bộ số vốn góp trong công ty liên doanh. Giá mua bán bao gồm phần giá cố định và phần giá thả nổi, phần giá thả nổi sẽ được xác định trên cơ sở giá bán dây chuyền lắp ráp khung ô tô bởi công ty liên doanh cho một người mua cụ thể, là bên thứ ba đối với hợp đồng mua bán vốn góp. Các bên cũng đồng ý rằng, nếu việc mua bán vốn góp không được hoàn tất trước một ngày xác định, Người mua sẽ phải thanh toán một khoản cố định để hoàn tất việc thanh toán toàn bộ giá mua bán. Vì dây chuyền lắp ráp khung ô tô chưa bán được, nên Người bán khởi kiện Người mua ra trọng tài để yêu cầu Người mua thanh toán khoản cố định theo thoả thuận. Người mua nại rằng Người bán không có quyền yêu cầu Người mua thanh toán phần giá thả nổi vì Người bán không bán dây chuyền cho khách hàng đã xác định và đã hành động một cách không thiện chí.

In a Partial Award the Arbitral Tribunal determined that the law applicable to the merits of the dispute was Spanish law because the parties had not reached an agreement neither implicit nor explicit on the application of a particular domestic law, whereas Spain was the country with which the contract was most closely connected. The Arbitral Tribunal added that neither under applicable Spanish law, nor under French and Belgian law the mere silence of the parties amounts to an implicit manifestation of a common intention in the absence of additional elements demonstrating the existence of such an intention. In support of its reasoning, the Arbitral Tribunal generically referred to the UNIDROIT Principles (without indicating on what specific provisions thereof it was relying), arguing that they correspond to an international consensus.

Trong Phán quyết từng phần, Hội đồng trọng tài quyết định rằng luật áp dụng cho nội dung tranh chấp là luật của Tây Ban Nha vì các bên không có thoả thuận dù minh thị hay mặc định về việc áp dụng pháp luật của một quốc gia cụ thể nào đó, trong khi đó Tây Ban Nha là quốc gia mà hợp đồng có một liên hệ gắn bó nhất. Hội đồng trọng tài bổ sung thêm rằng cả pháp luật Tây Ban Nha cũng như pháp luật của Pháp và Bỉ đều không thừa nhận im lặng cấu thành sự thống nhất ý chí của các bên nếu như không có các yếu tố khác thể hiện sự tồn tại của sự thống nhất ý chí này. Để chứng minh cho lập luận này, Hội đồng trọng tài dẫn chiếu chung đến Bộ nguyên tắc UNIDROIT(không chỉ rõ điều khoản cụ thể), và lập luận rằng các quy định của pháp luật của các quốc gia trên phù hợp với thông lệ chung của quốc tế.

Furthermore, the Arbitral Tribunal dismissed the application of the lex mercatoria, because the parties’ silence can not be interpreted as a manifestation of the implicit will to submit the dispute to the lex mercatoria….

Ngoài ra, Hội đồng trọng tài bác yêu cầu áp dụng luật thương nhân, vì sự im lặng của các bên không thể được giải thích một cách mặc định rằng các bên có mong muốn áp dụng luật thương nhân…

Theo thầy Tuấn - Tiếng anh pháp lý

Previous Post Next Post

{Dân sự}

{Trao đổi nghiệp vụ}